ღHoa rơi cửa phật ♥ Vạn vật cúi đầuღ


Cầu Nại Hà - Tại Nhai Thượng Lưu Lãng Đích Miêu

 Trên mặt sông tanh đỏ như máu đang uyển chuyển chảy ngang, vô số oan hồ vươn tay cầu cứu, dòng máu loãng che khuất mất đầu của họ, trong nước còn ngọ nguậy những con giun bọ bẩn thỉu từ những mảnh xương thối rữa. Một ông già ngồi trên chiếc đò đưa người sang sông. Những hồn ma vừa đến nơm nớp lo sợ, có duyên thì sang sông, vô duyên thì chỉ có cách làm oan hồn trong dòng nước đỏ đục.

Ta cũng muốn qua sông.

Những tiếng khàn khàn thống khổ vang bên tai, những cánh tay khô khốc như cành cây ra sức lật đổ con thuyền nhỏ, muốn kéo những vong hồn trên thuyền cùng xuống nước chịu khổ, không chịu nổi kẻ khác sống vui vẻ.

Ta ngồi trên bè gỗ, chẳng ngại thẳng tay đánh gãy vô số móng vuốt ma quỷ. Bọn họ liền kêu lên thảm thiết, nhưng sau đó những cánh tay lại lập tức dài ra, không cam lòng kéo ta xuống dòng nước.

Qua sông, trên bờ là một thiếu niên áo trắng đứng đó chờ ta. Ở nơi địa phủ này, áo trắng không nhiễm một hạt bụi của hắn trở nên thật chói mắt, cả người đều như bao phủ một tầng ánh sáng bàng bạc. Hắn dắt tay ta, cười nói: “Nại Hà, ta chờ ngươi đã lâu.”

Ta cũng nắm chặt tay mỉm cười: “Vô Cực, không nghĩ đến lại là ngươi đến đón ta.” Người này, khi ta từ giữa dòng Vong Xuyên sinh ra còn vô tri vô thức, hắn đã kéo ta ra khỏi dòng nước đỏ mà nuôi nấng ta. Hôm nay, trở lại địa phủ, lại là hắn đến đón ta trở về.

Vô Cực cười nói: “Ngươi chuyến đi này, để ta một mình thật là buồn tẻ, không ai chịu chơi với ta như ngươi.”

Ta vô cùng kinh ngạc, nói: “Thật sao? Hắc Bạch Vô Thường đâu? Thập Bát Ngục vương (*) đâu?”

(*) Vua của Mười Tám Tầng Địa Ngục, ở đây chắc là Diêm Vương.

Vô Cực cười to nói: “Bọn họ quá bận rộn. Thế gian này kẻ trần tục tham sân si (*) khó sửa, mỗi giây mỗi phút hoá thành vong hồn vào địa phủ rất nhiều. kẻ có tội đưa vào các ngục xử lý chịu hình, người thiện tâm lại vào vòng luân hồn, bấy nhiêu việc còn chưa đủ lây mạng bọn họ hay sao?” Thở dài một tiếng, “Ở địa phủ này cũng chỉ có ta là kẻ rảnh rỗi mà thôi.”

(*) Tham sân si: (Tam độc) là ba thứ xấu ác, làm cho vô tuệ giác bị che lấp, dẫn đến phiền não. Nó luôn xuất hiện trong mỗi con người chúng ta. Tham là tham lam, bao gồm công danh quyền uy và cả tiền tài vật chất, không biết khi nào là đủ. Sân là giận, tức, ghét, chối bỏ 1 điều ko như ý. Si là si mê tham đắm. Là phiền não, si mê đối với mọi chân lí tương đối và tuyệt đối.

Đi qua một toà thành, bên trong vô số tiếng khóc nức nở, ta kinh ngạc nói: “Đây là nơi nào?”

Vô Cực cười lạnh nói: “Ngươi quên rồi à? Đây là Uổng Tử thành, những người chết oan đều ở thành này. Bọn họ không thể đi vào luân hồi ngay mà phải chờ đến khi kẻ đã khiến bọn họ mất mạng chết, tận mắt  nhìn kẻ đó bị nghiêm phạt, khi đó mới có thể nhả ra oán khí trong người. Quên đi bản thân đã ở đây bao nhiêu năm, mỗi ngày gào khóc chịu đựng.”

Nhìn kĩ liền thấy, một oan hồn trên lưng vẫn còn cắm một thanh kiếm, gương mặt xanh lè ói ra máu đen, một kẻ tứ chi nát đến nhìn không ra, cái cổ trắng bệch, lưỡi dài đến ngực. Bỗng một đôi tay bắt lấy chân ta, làm ta giật mình. Cúi đầu nhìn, gương mặt trắng bệch này đích thị là của nữ nhân, trên người quấn rất nhìn rắn độc, hai cái đùi máu chảy đầm đìa lết đi trên đất. Nàng thống thiết: “Là ngươi hại chết ta! Trả mạng lại cho ta!”.

Ta hoảng hốt: “Không phải ta, buông tay!” Làm thế nào cũng không thoát được nàng, nàng ta liều mạng ôm lấy chân ta, trong miệng vẫn kêu to: “Trả mạng lại cho ta!”.

Ta vội nói: “Vô Cực! Vô Cực! Mau tới giúp ta!” Ngẩng đầu lên, Vô Cực đã đi lúc nào không thấy, chỉ để lại mình ta trong Uổng Tử thành. Lại có thêm mấy oan hồn vây lại, trong miệng đều kêu to: “Trả mạng lại cho ta!” Ta ra sức giãy dụa, cố hết sức thoát ra: “Không phải ta! Tất cả đều không phải ta!”

“Gặp ác mộng sao?” Mỹ Vu khẽ lay ta, ta trán mồ hôi tỉnh lại.

Mỹ Vu vừa lau trán cho ta, vừa cười nói: “Ở trong mộng làm chuyện gì xấu để người ta bắt được mà sợ đến mức la to quá vậy?”

Ta ngồi dậy ngẩn ngơ một hồi, cảnh trong mộng dường nhữ đã quên hơn phân nửa, mơ hồ chỉ nhớ rõ có một thiếu niên áo trắng đứng đó nhìn ta…

“Nhanh lên, mau rửa mặt chải đầu thôi, hôm nay trong cung có đại yến, lão gia bảo muốn dẫn các vị tiểu thư cùng đi.” Mỹ Vu mang nước ấm tới cho ta rửa mặt.

Bị cảnh trong mộng doạ sợ, ta có chút mệt mỏi, miễn cưỡng nói: “Không đi được không?”

Mỹ Vu cười nói: “Nói ngu ngốc cái gì đó. Hiếm khi lão gia muốn dẫn ngươi ra ngoài, không đi sẽ làm ông ấy không vui. Huồng hồ hôm nay tất cả các vương công quý tộc cũng đều tới, biết đâu lại có người vừa mắt tiểu thư, ngày mai liền đến cửa cầu hôn. Đến lúc đó lại được gả vào nơi quyền quý cao sang rồi.

Ta không khỏi thở dài, phụ thân tuy là quan to trong triều, nhưng ta chẳng qua là con của một a hoàn, ở trong nhà tuy cũng có người hầu kẻ hạ, cẩm y ngọc thực nhưng cũng chẳng bằng ai. Bình thường hay bị các huynh tỷ khinh thường, rỗi rảnh lại trở thành nơi trút giận của thái thái. Phụ thân cũng mặc kệ ta tự sinh tự diệt không quan tâm đến. Ngay cả cái tên cũng tầm thường ti tiện. Thế nhưng, thế nhưng, ừ, có ta là Nại Hà đây? (*)

(*) Ở đây chơi chữ, Nại Hà cũng có nghĩa là “thế nhưng”.

Suy nghĩ miên man một hồi, Mỹ Vu đã giúp ta mặc xong trang phục, cả người tản ra sự tươi mát thoải mái. Gương mặt trái xoan, thân sắc đạm mạc, đôi mắt đen sâu thẳm mê người, thần sắc đạm mạc, tóc dùng dây vàng buộc lên, tai đeo minh châu, phản chiếu gương mặt trong trẻo khả ái. Váy dài màu xanh da trời mỏng nhẹ, mơ hồ lộ ra áo trong xanh nhạt.

Mỹ Vu gật đầu nói: “Không thể ăn mặc quá mức hoa lệ, nếu không sẽ làm cho thái thái và các vị tiểu thư kia không vui. Cũng may ngươi trời sinh xinh đẹp, dù không cầu kỳ nhưng vẫn hơn các nàng nhiều.” Mỹ Vu tuy là a hoàn nhưng cùng ta tình như tỷ muội, bởi vậy nên khi chỉ có hai người thường xưng ta với ngươi, cảm giác rất thân thiết.

Cùng Mỹ Vu đến phòng khác, thái thái và các tỷ tỷ ăn mặc hoa lệ, giống như đem hết châu ngọc mà khoác lên người khiến người ta loá mắt. Thấy ta quần áo đơn giản, không chiếm mất nổi bật của các nàng, liền hừ lạnh một tiếng, không liếc thêm ta một lần.

Không bao lâu, các huynh trưởng cùng phụ thân cũng vào đến.

Phụ thân, Phù Đình đại tướng quân, không giận mà uy, ta vừa thấy ông liền cảm thấy lo lắng, tới bây giờ cũng không dám nhìn thẳng vào ông. Kỳ thực, ở trong nhà này, ai lại không sợ ông chứ?

Người một nhà kẻ ngồi xe kẻ ngồi kiệu võng, không gặp bất trắc gì vào cung.

Ta cùng với tam tỷ Tiêu Lệ ngồi chung một kiệu, nàng cũng là tỷ muội đối xử với ta ân cần nhất. Gương mặt tròn tràn đầy nét vui mừng, bẽn lẽn nói với ta: “Nại Hà, nghe nương bảo hôm nay thái tử và hai vị hoàng tử Kinh Nhẫn, Quân Triết cũng đến. Kinh Nhẫn và Quân Triết hai người đều chưa có hôn phối, nếu như may mắn được một trong hai người ưu ái…” Nàng nhắm mắt lại, tưởng tượng đến cuộc sống hoàng tộc tươi đẹp.

Kỳ thực ta cũng biết, đại tỷ Thiền Viện, nhị tỷ Sắt Phỉ, tam tỷ Tiêu Lệ đều đã qua tuổi cập kê vẫn chưa ưng được hôn sự nào cũng là vì phụ thân hy vọng các nàng có thể một bước thành phượng hoàng, củng cố địa vị của ông trong triều. Mà phàm các nhà quan có con gái đến tuổi ai lại không nghĩ như vậy chứ.

Trong cung vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng cười nói huyên náo giả tạo. Ta chỉ cúi đầu đi theo các tỷ tỷ phía sau, không dám bước lỡ một bước, sợ lại bị các nàng quở trách. Đi bộ mệt mỏi, chúng ta liền dừng chân ở một hiên các nghỉ dùng trà.

“Này, này, kia là ai?” Một phu nhân nhỏ giọng hỏi.

“Người nào?” Phu nhân đứng cạnh nhìn quanh.

“Kia kìa, ngồi cùng với người nhà Phù Đình tướng quân ấy.”

“Ồ, đó là con gái của Phù Đình tướng quân, tên là Nại Hà.”

“Nại Hà? Tên sao lại khó nghe như vậy? Ăn mặc cũng rõ nghèo nàn.”

“A, ngươi không biết sao? Nàng ta là do một a hoàn trong Tướng phủ sinh ra, không có danh phận gì cả. Vì vậy…”

“À, thì ra là một đứa thứ xuất.” Phu nhân nọ lập tức không có hứng thú.

Thiền Viện trừng ta liếc mắt, nói: “Đi theo bọn ta làm gì? Người ta nói qua nói lại như vậy không thấy xấu hổ sao?”

Sắt Phỉ cũng nói: “Lui, lui, lui đi, tìm chỗ nào đứng đi, đừng ở chỗ này chướng mắt chúng ta.”

Ta chỉ cúi thấp đầu, đi ra ngoài hiên các. Phía sau truyền đến một tràng cười khinh bỉ.

Vương công đại quan có con gái thứ xuất cũng không ít, nhưng mẹ của những người đó đều là cưới hỏi đàng hoàng mà vào phủ. Ta đã là thứ xuất, mẫu thân còn là một a hoàn không danh không phận, đại vị còn ti tiện hơn. Nếu như phụ thân muốn, ông cũng có thể nuôi ta như a hoàn trong phủ, mãi mãi không cho ta danh phận. Thế nhưng làm cho mọi người bất ngờ, phụ thân vậy mà lại nhận ta, cho ta cẩm y ngọc thực không khác gì các vị tiểu thư do thái thái sinh. Chỉ là, ông không cho ta được tôn nghiêm và danh dự.

Giữa trưa, đất nóng như lửa, vào thời điểm này không ai điên mà đi dạo hoa viên. Ta ngồi dưới một cái cây, cũng không sợ làm bẩn y phục. Cho dù ta có sạch sẽ, trong mắt các nàng cũng đều bẩn mà thôi.

Không biết là do ánh mặt trời ấm áp hay do đêm qua ngủ không ngon giấc, bất tri bất giác, ta lại ngủ gục dưới tàn cây.

Trong mộng, người thiếu niên áo trắng kia dắt tay ta, cười nói: “Lại đây, ta dẫn ngươi đi gặp một người.”

Ta hoảng hốt, quên mất giấc mộng ban sáng, hỏi: “Ai?”

Vô Cực mang ta đến một đài cao, gọi là Húc Vong đài, một nữ tử cầm trên tay một chén gì đó đưa cho một quỷ hồn. Quỷ hồn không muốn uống liền bị quỷ sai bóp miệng đổ vào. Nàng kia thấy ta, cười nói: “Nại Hà, chờ ngươi đã lâu.”

Ta mơ hồ nhớ những lời này hình như đã nghe qua, liền cười nói: “Mọi người đều ở đây chờ ta?”

Nữ tử nghiêm mặt nói: “Lời này không sai, chúng ta đúng là đều ở đây chờ ngươi. Ai, Nại Hà, sao ngươi đi chuyến này lại lạc vào sai lầm, đến chúng ta cũng không nhớ rõ?”

Ta ngạc nhiên nói:”Ngươi là?”

Cô gái nói: “Ta là Mạnh Bà.”

Ta chỉ vào chén thuốc trước mặt nàng, hỏi: “Đây là cái gì?”

Mạnh Bà nói: “Đây cũng là nước Vong Xuyên, thêm vào một vài thảo dược, gọi là Vong Tình thang. Những quỷ hồn này trước khi đi đầu thai uống vào sẽ quên đi tình cảm kiếp trước, an phận luân hồi.”

Ta còn đang muốn hỏi thêm, chợt một nữ tử khóc gào: “ta không uống! ta không thể quên một đời này!” Một quỷ sai nắm đầu nàng, quát: “Đừng lôi thôi! Uống nhanh rồi mau đầu thai.” Nàng kia vẫn giãy dụa, nức nở: “Ta không thể quên! Vì sao phải quên?” Ngẩng phắt đầu, nhìn thấy ta, nhất thời trong đôi mắt chảy xuống hai dòng huyết lệ: “Là ngươi! Ta nhất định nhớ kĩ ngươi! Kiếp sau ta cũng sẽ tìm ngươi báo thù cho một đời này của ta.” Lại khóc cầu xin Mạnh Bà: “Manh Bà tôn thần, cầu người đừng ép ta uống Vong Tình thang, kiếp này cô ta nợ ta nhiều lắm, kiếp sau ta muốn nhớ rõ cô ta để đòi món nợ này. Người bảo ta quên đi, ta… ta làm sao cam tâm đây?”

Mạnh Bà lắc đầu nói: “Ngu ngốc mà, ngươi nhớ kỹ những cái này để chi mà đau khổ, sao không quên đi cho nhẹ lòng?”

Nàng kia khóc kêu lên: “Ta không cam lòng, ta không cam lòng…” Quay lại trợn mắt nhìn ta, hận thù trong mắt hoá thành mũi tên nhọn phóng tới, trúng ngay ngực ta, ta chỉ biết đau đớn đến tỉnh lại.

Mở mắt, ánh sáng bât ngời làm ta hoa mắt một hồi, một bóng người cúi xuống nhìn ta, dịu dàng hỏi: “Sao vậy, ta làm nàng sợ sao?” .

Ta vội đứng lên, dụi dụi hai mắt mới nhìn rõ. Một thiếu niên như ngọc đứng đó, đầu đội ngọc quan, mặc áo bào màu vàng, có lẽ là người trong hoàng tộc. Hắn ôn hoà mỉm cười với ta, nói “Ta thấy nàng ngủ ở đây, sợ nàng bị cảm nắng nên muốn đánh thức nàng, ta không cố ý làm nàng sợ đâu, thật xin lỗi.”

Ta vội nói: “Không phải, tôi chỉ gặp ác mộng thôi.”

Hắn nói: “Ác mộng gì mà nàng sợ đến vậy?” Tay bao lấy tay ta, “Sợ đến tay cũng lạnh ngắt thế này.”
Mặt ta nóng lên, nhất thời cũng không nhớ ban nãy đã mơ thấy gì…

Hắn cười nói: “Nàng sao lại không ở trong cùng các vị phu nhân tiểu thư uống trà nói chuyện mà một mình đến đây ngồi ngủ?

Ta nói: “Vậy sao ngài không cùng với các vương công đại quan khác nói chuyện phiếm, một mình đến đây làm gì?”

Hắn giật mình, ngửa đầu cười ha hả, ta giật mình nhận ra mình lỡ lời, gương mặt không khỏi nóng lên. Hắn ngưng cười, nghiêm túc nhìn ta, hỏi: “Ta trước đây chưa từng gặp qua nàng, nàng là tiểu thư nhà ai?”

Trong lòng dâng lên một nỗi uất ức, chẳng biết sao lại tự nhiên tin tưởng người này như vậy, nói: “Tôi cũng không phải là tiểu thư gì, chỉ là một thứ xuất không nên có mặt trên đời này mà thôi.”

Hắn cầm tay ta, dịu dàng nói: “Sao lại thế?”

Ta không kìm được mà khoé mắt cay cay, nói: “Từ khi tôi ra đời chưa bao giờ được nhìn mặt mẫu thân. Nghe người ta nói, bà vốn là a hoàn trong nhà, thế nào mà lại mang thai tôi. Nhưng phụ thân cũng không nhận bà làm thiếp mà lúc sinh tôi ra liền đem bà bán cho nhà khác. Vốn tôi cũng chỉ có thể làm một a hoàn, không biết vì sao phụ thân lại bảo thái thái nhận tôi làm dưỡng nữ, nuôi lớn tôi như các vị tỷ tỷ khác. Nhưng tôi cũng biết mọi người ai cũng đều ghét tôi.”

Hắn dịu dàng an ủi: “Chắc là phụ thân của nàng rất yêu nàng, nếu không ông ta làm như vậy làm gì?

Ta mờ mịt, nói: “Thế nhưng ông ấy chưa bao giờ nhìn ta một cái, một năm nói cũng không được một câu. Thái thái và các tỷ tỷ làm khó ta, ông ấy cũng chẳng quan tâm.”

Hắn trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Ta biết rồi, nàng tên là Nại Hà phải không?”

Ta lại càng hoảng sợ, nói: “Chuyện của tôi ai cũng biết hết à?” .

Hắn mỉm cười, lại nhìn ta một lát, nói: “Hôm nay có hội Trâm Hoa, nàng biết không?”

Hội Trâm Hoa, vốn là cuộc họp mặt của tài tử giai nhân trong dân gian, sau lại đến Hoàng cung. Hàng năm Hoàng Thượng đều tổ chức đại yến ở Lương Cát cung, các vị giai nhân tài tử, không luận thân phận địa vị, có ý trung nhân liền cầm quả cầu hoa trong tay đưa cho người ấy. Dù không nhất thiết người nhận được phải thành thân với người tặng cầu, nhưng cũng là một cách để bày tỏ lòng mình, nếu hai bên đều đồng ý thì có thể se nên một đoạn nhân duyên.

Ta gật đầu.

Hắn lấy trong ống tay áo ra một chuỗi dạ minh châu đeo lên tay ta, cười nói: “Nàng nhất định phải đến.” Nói xong liền rời đi.

Chuỗi dạ minh châu trên tay ta đổi thành màu trong suốt óng ánh, phản chiếu làn da trắng như tuyết. Ta bỗng dưng hơi buồn bực, sao hôm nay ta lại kể chuyện của mình với một nam tử xa lạ thế này? Lấy tay xoa xoa mặt, chợt nhận ra tay ta nãy giờ lạnh như băng đã được hắn sưởi ấm.

Ta đang ngây người, bỗng nhiên từ phía sau cái cây phát ra tiếng người cười nói: ”Thấy hết rồi nhé.”

Ta hoảng, thấy người nọ cũng áo vàng đội ngọc quan, dung nhan tuấn mỹ, chỉ là trên thái dương có một vết sẹo hình chữ thập nhưng cũng không làm hắn bớt đẹp đi chút nào. Ta hỏi:“Ngài là ai?”

Người kia cười nói: “Sao gặp Đế Truy thì dịu dàng thân thiết như vậy, gặp ta thì hỏi ta là ai?”

Đế Truy? Hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó, ta nhất thời không nghĩ ra.

Người trước mặt một thân tà khí, tươi cười phóng túng, không biết ở đâu lại có một khí phách bức người làm ta không được tự nhiên. Xoay người muốn chạy lại bị hắn kéo tay lại, nói: “Không trả lời ta mà lại muốn đi? Lẽ nào Đế Truy thân thiết với ngươi thì được, ta lại không được sao?

Mặt ta đỏ lên, nói: “Công tử, xin buông tay.”

Hắn cũng không thèm nghe, ngón tay vân vê mấy hạt dạ minh châu trên cổ tay ta, nói: “Chuỗi vòng tay này cũng không có gì quý, ta cho ngươi cái này tốt hơn.” Vừa nói liền tháo trang sức đeo trên cổ, không nói gì đeo lên cổ ta. Vòng cổ ô kim (*), mặt vòng là một khối ngọc bài xinh đẹp, trên có khắc chữ “Triết”. Hắn cười nói: “Đừng có làm mất hay tuỳ tiện tặng cho người khác, cái này là bảo bối hộ thân của ta.”

(*) vàng đen

Ta đang không biết làm sao, chợt nghe có tiếng nói: “Ngươi ở nơi này làm gì?”.

Người đi đến, diện mạo giống hệt người áo vàng, chỉ là thái độ trầm ổn lạnh như băng, gương mặt nghiêm nghị, không lỗ mãng giống ai đó.

Người áo vàng vẫn cười nói: “Ngươi đến đây làm gì? Toàn phá chuyện tốt của ta.” Nói rồi liền đi thẳng.

Người vừa đến đứng đó, nhìn ta vài lần, nhướng mày, nói: “Hắn đem ngọc bài hộ thân cho ngươi?”

Ta vội đem ngọc bài cởi xuống, lại không biết nên làm sao.

Người nọ nhíu mày, nói: “Đã cho ngươi rồi thì cứ cầm lấy.” Vung tay áo, xoay người đi.

Ta một mình đứng ở chỗ này loay hoay, tức tối ném miếng ngọc bài xuống đất. Lại nghĩ biết đâu tên ban nãy đưa cho mình cái gì quý giá thì sao? Suy nghĩ một chút đành nhặt lên cất vào tay áo. Lỡ như tên đó đòi, ta không có để trả thì còn phiền toái hơn.

Đi cũng lâu rồi, nếu không quay về sợ rằng các vị tỷ tỷ kia lại chửi rủa. Quả nhiên, chân vừa bước đến liền bị Sắt Phỉ mắng: “Đi chơi vui quá không muốn về luôn sao? Phụ thân tìm ngươi mấy lần không thấy, hại bọn ta bị la lây.”

Ta cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ.

Một lát sau, các cung nữ trên tay bưng khay bạc lên, trên khay đặt mấy quả cầu hoa nho nhỏ tinh xảo, các tỷ tỷ mỗi người chọn một cái, Tiêu Lệ cũng kín đáo đưa cho ta một quả, Thiền Viện liếc thấy liền cười lạnh.

Bỗng nhiên mọi người xung quanh ồn ào lên, Tiêu Lệ vui vẻ nói: “Thái tử đến!” Nhón chân nhìn xung quanh, ta lui mấy bước. Loại thời điểm này ta nên tránh xa một chút mới tốt. Lại nghe tiếng Tiêu Lệ khẽ gọi: “A, Kinh Nhẫn và Quân Triết! Trời ạ, hai người bọn họ giống nhau như vậy, ta phân biệt không nổi ai là ai.”

Ta cũng tò mò nhìn lên, mô phật, đó không phải là cái người ban nãy đưa cho ta ngọc bài và nam tử lạnh như băng kia sao? Thì ra hai người đó chính là anh em sinh đôi, là hai thái tử Kinh Nhẫn và Quân Triết. Triết, phải rồi, trên ngọc bài có khắc chữ “Triết”, vậy ra người lỗ mãng kiêu ngạo đó là Quân Triết, còn người lạnh lùng kia là Kinh Nhẫn.

Thái hậu tuyên bố Trâm Hoa hội bắt đầu, nhạc quan tấu nhạc, đoàn người náo loạn cả lên, ba vị tỷ tỷ đều cố chen lên đưa cầu hoa cho mấy vị hoàng tử. Kinh Nhẫn cao ngạo không thèm quan tâm đến mấy quả cầu hoa kia, ta thấy rõ Thiền Viện đang mỉm cười e thẹn xấu hổ đỏ bừng cả mặt, mà Kinh Nhẫn vẫn thờ ơ đi qua người nàng.

“Nại Hà.” Ta quay đầu lại, là Đế Truy, hắn mỉm cười đưa cho ta một quả cầu hoa màu vàng. Cầu hoa của hắn không giống với mọi người, là làm từ vàng ròng, trên có gắn bảo thạch. Ta nghe tiếng người xung quanh đang thở mạnh, “Thái tử đưa cầu hoa cho Nại Hà?”

“Ngươi không nhận cầu hoa của ta sao?” Đế Truy cười hỏi.

Ta vẫn không trả lời, Quân Triết chẳng biết lúc nào chen vào, lớn tiếng nói: “Nại Hà chỉ nhận cầu hoa của ta thôi.” Vừa nói vừa đem quả cầu hoa nhỏ cài lên chiếc trâm cài tóc trên đầu ta, đắc ý nhìn Đế Truy đang giận tái mặt.

Kinh Nhẫn cũng đi đến, trên tay không cầm cầu hoa mà cầm một nhành hoa nhỏ, có vẻ là lấy từ hoa cầu ra cài lên tóc ta.

Ba người, ôi, mấy trăm con mắt đăm đăm nhìn ta, đều chờ xem ta sẽ đưa cầu hoa trong tay cho người nào

Ta cảm thấy được những ánh mắt kia đầy ngạc nhin và ghen ghét, bất lực nhìn xung quanh. Ai tới giúp ta đây? Sao ta lại gặp cái tình cảnh khó xơi thế này? Tại sao mà cả ba bọn họ đều đem cầu hoa cho ta vậy chứ? Mà ai cũng là người hoàng tộc, đắc tội ai cũng không được. Cầu hoa màu tím trong tay bị ta bóp nát bấy, cánh hoa rơi xuống váy, tán loạn như lòng ta bây giờ.

Trên đường trở về, Tiêu Lệ vẫn phụng phịu không thèm nhìn ta, giống như coi ta là kẻ vô hình vậy. Ta biết, nàng đang ghen tị.

Sau ngày hôm đó, cuộc sống của ta cũng không có gì khác so với trước, chỉ là ánh mắt của thái thái và các tỷ tỷ càng ngày càng có vẻ ghét bỏ ta hơn nhưng cũng không dám làm gì. Phụ thân thỉnh thoảng thấy ta, ánh mắt lại dường như suy nghĩ sâu xa.

Chỉ có Mỹ Vu là hưng phấn nhất, hỏi đi hỏi lại, còn hỏi ba người Đế Truy, Kinh Nhẫn, Quân Triết ai đẹp trai nhất. Ta bất đắc dĩ nói: “Không chênh lệch bao nhiêu đâu, bọn họ là huynh đệ, rất giống nhau, nhất là Quân Triết và Kinh Nhẫn, giống nhau như đúc.”

Mỹ Vu ngồi trên bàn chống cằm, ủ rũ nói: “Tiếc quá, giá mà ta được nhìn bọn họ một chút, sống một đời này cũng không uổng mà.”

Aizz, ta ngược lại chỉ mong chưa từng gặp bọn họ.

Ai mà ngờ nổi Kinh Nhẫn lại ra tay nhanh như vậy, vừa qua mấy ngày đã phái người đến cầu thân, làm cho phụ thân bất ngờ vô cùng.

Kinh Nhẫn dù sao cũng là hoàng tộc, lại muốn cưới một thứ nữ do một a hoàn ti tiện sinh ra, phụ thân cảm thấy khó xử là chuyện bình thường. Ông do dự nói với người của Kinh Nhẫn:”Thế sao được? Thái hậu sẽ trách tội ta.”

Người đến nói: “Thái hậu đã đồng ý để hai vị hoàng tử Kinh Nhẫn, Quân Triết tự định hôn sự của mình,”

Phụ thân nói: “Thế nhưng… Nại Hà làm sao xứng với hoàng tử? Không bằng…ngươi xem, ta còn ba đứa con gái là Thiền Viện, Sắt Phỉ, Tiêu Lệ, đều là người biết nghi thức lễ nghĩa, còn có thân phận đàng hoàng…

Người đến khổ sở nói: “Tướng quân, ngài không phải không biết tính tình của hoàng tử Kinh Nhẫn, tôi làm sao dám trái lời đây?”

Sau đó, Quân Triết cũng phải người đến, còn khoa trường hơn, đem cả sính lễ tới, dù không muốn đồng ý cũng không biết từ chối làm sao.

Phụ thân miễn cưỡng nói rằng đợi thêm vài ngày đã, lại nghe được tin từ trong cung truyền ra, nói là thái tử Đế Truy khẩn cầu Thái hậu đồng ý gả ta cho hắn. Phụ thân như đại hoạ đến nơi, chỉ tay vào ta mắng to: “Yêu nghiệt! Ngươi có yêu thuật gì mà dám đi mê hoặc ba người đó chứ? Làm cho bọn họ bây giờ không phải ngươi thì không cưới? Làm cho ta bây giờ tiến cũng không xong, lùi cũng không được. Nghiệt chủng ngươi mà muốn vào cung? Nếu Thái hậu trách tội, Phù gia chúng ta không phải là gặp hoạ diệt môn hay sao?”

Ta quỳ trên mặt đất, khóc ròng: “Phụ thân, hài nhi không làm gì hết.” .

Phụ thân mắng: ”Mẹ ngươi cũng là kẻ giỏi mê hoặc nam nhân, biết vậy ta đã ném ngươi xuống giếng với mẹ của ngươi cho rồi.”

Ta hoảng hốt. Không phải mẫu thân ta bị ông tặng cho người khác sao? Sao, sao lại bị ném xuông giếng? Ta nhớ đến hậu viện bị đóng cửa của mẫu thân, từ nhỏ thái thái đã không cho chúng ta đến gần đó, mà hạn nhân trong phủ cũng tránh không đến. Lẽ nào, lẽ nào mẫu thân ta chết ở đó rồi?
Phụ thân biết mình lỡ miệng, bình tĩnh trở lại, phất phất tay nói: “Đi xuống đi.”

Ta đứng lên, không biết lấy can đảm từ đâu run giọng hỏi: “Phụ thân, nương của ta chết thế nào?”

Phụ thân giật mình, trừng mắt nhìn ta, sau một lúc mới quát: “Đi xuống!”

Ta hoảng sợ, lảo đảo bước ra cửa.

Đêm tối, đang ngủ gục trên bàn sau một trận khóc mệt mỏi, bỗng nhiên ta bị ai đó dựng lên, nhét vào trong kiệu, đến nơi lại còn bị ấn đầu xuống. Sau khi tỉnh táo lại, ta mới biết được mình đã cùng với nam tử gầy yếu trước mắt này kết thành vợ chồng.

Hắn làm quan nhỏ, đối đãi với ta cũng không tệ, khi ta nằm trên giường khóc suốt ba ngày, hắn chỉ ngồi trên ghế xoa xoa tay thở dài, khuyên ta nên uống chút nước rồi ngủ một giấc đi. Thấy hắn cũng không có ý mạo phạm, ta cũng dần thôi không khóc nữa.

Hắn nói với ta, phụ thân tặng hắn hai trăm hoàng kim, lại hứa cho hắn con đường quan lại thuận lợi phía trước mà diễn một màn như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, dù sao mọi sự cũng đã rồi, ta đành để cho nó ra sao thì ra vậy.

Mấy ngày sau, phụ thân đưa Mỹ Vu đến hầu hạ ta. Mỹ Vu vừa nhìn thấy ta liền khóc nức nở, ôm ta nói: “Sao người lại tiều tuỵ thế này?”

Nàng còn nói, phụ thân và thái hậu có đã mưu tính từ trước, giả vờ đồng ý nhận lời cầu hôn của Kinh Nhẫn, ngày thành thân lại đem cô dâu tráo thành Thiền Viện. Ván đã đóng thuyền, Kinh Nhẫn cũng chỉ có thể cam chịu. Về phần Quân Triết, hắn trước giờ phong lưu thành tính, làm ầm ĩ mấy ngày rồi cũng qua chuyện. Còn với Đế Truy thì lại nói rằng ta và vị quan này đã có hôn ước từ trước, hắn cho dù là thái tử cũng không thể ngăn cản nhân duyên của người khác, cũng chỉ bất đắc dĩ bỏ qua. Lại đưa Sắt Phỉ vào trung cung làm nữ quan, lúc nào cũng ở bên cạnh thái tử, hy vọng có thể sớm làm cho hắn quên người tên Nại Hà này đi.

Sao cũng được, ta chỉ vào không thể nào quên được câu nói đó của phụ thân: “…biết vậy ta đã ném ngươi xuống giếng với mẹ của ngươi, cho cả hai đều thành quỷ….” Sau khi ta sinh ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẫu thân của ta là bị bọn họ hại chết?

Hàng đêm, ta đều nghe được có tiếng khóc ai oán của nữ tử, đứng lên tìm lại không biết phát ra ở đâu, sợ đến mức Mỹ Vu còn tưởng ta trúng tà, còn ta lại nghĩ biết đâu đó chính là mẫu thân…

Phu quân ta chỉ là một quan nhỏ trong một trấn hẻo lánh, ngoài thành có ba toà núi, ta thường đi dạo trên núi đó rồi ngẩn người. Ngày qua ngày, thời gian thong dong trôi đi, ta có chút hoài nghi, chẳng lẽ cả đời này ta phải chết ở cái trấn nhỏ bé nào sao?

Trời vào thu, thời tiết có chút lạnh, sáng sớm Mỹ Vu khoác cho ta một cái áo choàng lông màu xanh, theo ta đến sườn núi liền về, sau giờ ngọ nàng lại đến đón ta.

Ta dùng nhánh cây vạch vạch trên mặt đất: Đế Truy, Kinh Nhẫn, Quân Triết… Ba người này đột nhiên xuất hiện khiến cho ta khốn khổ thế này…

Một trận tiếng vó ngựa dồn dập, đột nhiên một người dừng trước mặt ta, ta bị ôm vào một vòng tay vững chắc, “Nại Hà, cuối cùng cũng tìm thấy nàng.”

Ta hoảng hốt: “Quân Triết?”

Là hắn mà cũng không phải là hắn, vẫn tuấn mỹ như vậy, chỉ là ánh mắt có chút u buồn.

Quân Triết nói: “Đế Truy sắp lập Sắt Phỉ làm hậu, còn chuẩn bị đưa Tiêu Lệ làm phi, phụ thân nàng sắp thành quốc trượng tôn quý rồi.”

Ta cười lạnh: “Thì liên quan gì đến ta.”

Quân Triết cười nói: “Đương nhiên là có liên quan rồi, bây giờ Đế Truy và Kinh Nhẫn đều đã thành hôn, không ai tranh nàng với ta nữa.”

Ta vẫn cười lạnh: “Ngài không biết là ta đã làm phu nhân của người ta rồi sao?”

Quân Triết lại cười to, “Tên quan đó, hắn sao xứng với nàng!” Dứt lời liền ôm ta xoay người lên lưng ngựa, vẫn cười: “Bây giờ, nàng là của ta.” Quất roi giục ngựa đưa ta rời khỏi trấn nhỏ.

Phủ đệ của Quân Triết cũng giống như hắn, khí thế kiêu ngạo, chỗ nào cũng lộ rõ khí phách chủ nhân. Từ đó, ngày nào Quân Triết cũng ở bên cạnh ta, cùng ta triền miên điên đảo thần hồn. Khi tình nồng ý đượm, hắn nói nhỏ bên tai ta: “Nại Hà, lúc trước ta chỉ là muốn tranh với Đế Truy, hắn muốn gì ta cũng muốn có bằng được. Chỉ là sau khi nhìn nàng, hồn phách của ta liền giống như bị nàng hút đi, nếu không phải nàng thì không được. Nàng có biết nàng mê người đến chừng nào không? Tựa như giọt sương sớm trong lành thanh khiết nhất, ngay cả khi ôm chặt nàng trong lòng ta vẫn sợ sẽ mất nàng.”

Hắn đeo ngọc bài tặng cho ta ngày đó lên cổ ta, dặn ta không được tuỳ tiện gặp người khác.

Được Quân Triết chăm sóc như vậy, ta cũng dần có thêm da thịt. Một ngày, ta đang ngồi trước cửa sổ ngắm tuyết, chợt thấy một người đẩy cửa bước vào, mũ miện bằng vàng làm ta ngây người, quên mất phải quỳ lạy.

Đế Truy vẫn ôn hoà y hệt ngày đó, thật là kỳ quái, trong ba vị hoàng tử, chỉ có hắn là có ít khí chất vương giả nhất.

“Không thể tin được nàng thật sự ở đây.” Đế Truy nói

Ta phục hồi tinh thần, quỳ xuống: “Nại Hà bái kiến hoàng thượng.”

Đế Truy đưa tay sờ mặt ta, đột nhiên rưng rưng, nói: “Nại Hà, ta và nàng thật sự vô duyên sao?”

Ta cắn môi: “Hoàng thượng có Sắt Phỉ và Tiêu Lệ bên cạnh, làm sao còn nhớ đến tiện tì.”

Đế Truy nói: “Thái hậu nói ta đã là hoàng đế, mẫu nghi thiên hạ một ngày không có tất sẽ loạn. Ta nghĩ các nàng ấy là tỷ muội của nàng, biết đâu sẽ có giống nàng một chút. Ai ngờ, đúng là nửa điểm cũng không giống.”

Ta nhất thời khó có thể kìm được nước mắt, nói: “Ngày đó ta bị người ta ép thành thân, ngài cũng đâu làm gì.”

Đế Truy ôm ta, thở dài: “Ta sao lại không muốn cứu nàng. Chỉ là dù ta thân là hoàng đế nhưng lại không thể tự do làm gì cũng được. Nếu được ta thật muốn làm người bình thường, có thể ở bên cạnh nàng.”

Một lời này của hắn như thức tỉnh ta, lấy tay đẩy Đế Truy ra, nói: “Bây giờ ta đã là người của Quân Triết, ngài còn tới tìm ta làm gì.”

Đế Truy tái mặt, nói: “Nàng, nàng, chẳng lẽ nàng yêu hắn?” .

Nước mắt chảy dài, ta nói: “Yêu hay không yêu thì sao chứ. Ngày đó hắn đưa ta ra khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy đó, ta ở bên ngoài không có chỗ dung thân, ngài bảo ta phải làm sao?

Đế Truy cắn răng, nói: “Nại Hà, nàng yên tâm, sẽ có một ngày chúng ta ở bên nhau.”

Ta vẫn khóc: “Đến bây giờ ngài vẫn lừa ta làm gì.”

Đế Truy lại nghiến răng: “Nàng tin cũng được, không tin cũng được, lời ta nói là thật.” Dứt lời liền xoay người bỏ đi.

Ta vẫn còn khóc đến khi Quân Triết trở về, hắn vội vàng hỏi ta: “Ta nghe nói hôm nay Đế Truy bỗng nhiên đến đây, bây giờ sao lại thế này? Nàng vì sao lại khóc?”

Ta đánh vào ngực hắn, vừa khóc vừa nói: “Ngài xem, vì sao hắn biết ta ở đây? Vì sao lại đến đây?”

Quân Triết nóng nảy: “Ta làm sao biết được ai để lộ cho hắn. Hắn, hắn bây giờ đã là hoàng thượng, sao lại có thể không để ý thể diện lại còn tìm nàng?”

Ta đẩy hắn ra: “Ai mà biết được? Ta muốn thanh tĩnh không được sao? Tại sao lại cứ quấy rầy ta…”

Quân Triết giữ ta lại: “Nhất định là Kinh Nhẫn rồi, ngoài hắn ra làm gì có ai khác dám. Nàng đừng khóc, ngày mai ta liền đến cầu thái hậu thành thân với nàng, nàng là nữ tử đã xuất giá, Đế Truy sẽ không dám làm càn. ”

Ta khóc lớn: “Lại nói bậy, khi ta còn ở nhà thái hậu đã không đồng ý, bây giờ ta đã là thê tử của người khác, thái hậu làm sao chịu cho người cưới ta? Để cho thái hậu biết người ép ta nhập phủ, chỉ sợ còn trị tội người.”

Quân Triết thề nói: “Ta mặc kệ, nếu thái hậu không đồng ý ta sẽ chết trước mặt bà. Bây giờ ta phải đi tìm thái hậu.”

Ta chờ một đêm không thấy Quân Triết trở về, lại chờ được Kinh Nhẫn đến nhà.

Không biết vì sao, ta gặp Kinh Nhẫn luôn có chút sợ, tay chân luýnh quýnh.

Ánh mặt trời buổi sớm theo lưng hắn tiến vào làm ta có chút choáng váng.

Hắn nói: “Tối hôm qua Quân Triết đi cầu thái hậu cho hắn cưới ngươi, quỳ cả một đêm, thái hậu tức giận đã đem hắn nhốt ở Vân cung, chỉ sợ bây giờ người cũng sắp đến đưa ngươi vào cung trị tội.”

Ta cắn môi, nói: “Ngươi đến đây cứu ta?” .

Kinh Nhẫn giật mình, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Khó trách cả hai người họ đều bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo, thông minh lắm, bây giờ ngoài ta ra không ai cứu được ngươi.”

Mặt ta bất giác nóng lên, bỗng nhiên nhớ đến đây là lần đầu tiên thấy Kinh Nhẫn cười thật sự. Tuy rằng hắn giống hệt Quân Triết, nhưng khi Quân Triết cười lại thấy nghịch ngợm tà khó, giống như một thiếu niên bướng bỉnh thích cười nói, còn hắn tuy cười nhưng lại có gì đó lạnh lùng châm chọc.

Kinh Nhẫn đưa ta về phủ của hắn, người thái hậu phái đi và cả người của Quân Triết không ai tìm thấy ta.

Ban đêm, ta lại nằm mộng…

Vô Cực một mình ngồi trên đài cao, trên đài có một cái gương đồng, trên mặt kính có hàng chữ: “Nghiệt kính thai tiền vô hảo nhân” (nghĩa là: trước kính tội lỗi không có người tốt). Vô Cực nhìn gương, có chút đăm chiêu.

Ta hỏi hắn: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Vô Cực quay đầu nhìn ta, thản nhiên nói: “Ngươi tới đây nhìn xem.”

Ta buồn bực: “Nhìn cái gì? Ủa, sao trong cái gương này không có ta với ngươi?”

Vô Cực nói: “Ngươi và ta đều là sinh linh ngoài lục đạo luân hồi, cái gương này tất nhiên không chiếu ra được.”

Vừa dứt lời, một nữ tử được quỷ sai đưa đến trước kính, trên mặt kính mờ bỗng nhiên hiện lên hình ảnh, đúng là những việc nàng ta đã trải qua khi còn sống, hình như có chút giống ta. Nàng ta bị những hình ảnh hiện lên trong kính làm cho hết hồn, đột nhiên quay đầu thấy ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tất cả đều do ngươi làm hại ta, thật hận là ta không thể ném ngươi vào Vô Gian địa ngục, khiến cho người đời đời không được siêu sinh.”

Quỷ sai ở phía sau đẩy nàng một cái, nói: “Ngươi bây giờ sẽ đến Vô Gian địa ngục, mau theo ta đi báo danh.” Nói đoạn liền đem nàng ta dẫn đi.

Vô Cực thở dài: “Kẻ ngu đần chết cũng không hối cải.”

Ta đột nhiên nhớ đến trước đây trong mộng tựa hồ cũng có hai nữ tử luôn miệng nói hận ta, liền hỏi Vô Cực.

Vô Cực nói: “Ngươi chỉ cần nhớ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”

Ta im lặng, sau một lúc lâu, nói: “Nếu ta bị người ta hại, bị bức đến đường cùng thì sao?”

Vô Cực lắc đầu nói: “Hết thảy tất cả chỉ là phù du, để trong lòng mà làm gì?”

Ta im lặng

Tỉnh lại, ánh nến trên bàn le lói, Kinh Nhẫn ngồi trước giường có chút đăm chiêu. Ta ngồi dậy, hỏi: “Sao rồi?”

Kinh Nhẫn nói: “Thái hậu đã hạ lệnh cả nước truy nã ngươi.”

Ta cười lạnh: “Lý do là gì?”

“Yêu nghiệt hại dân hại nước.”

Ta cười to.

Kinh Nhẫn cũng cười, thập phần quỷ dị nói: “Với lại Đế Truy cũng hạ lệnh, nếu tìm được người thì không được làm ngươi tổn hại gì, lập tức đưa đến gặp hắn.” .

Ta ngừng cười, nói: “Hắn tội gì vì ta mà đối đầu với thái hậu.”

Kinh Nhẫn nói: “Đế Truy từ nhỏ đến lớn đều nhu thuận dễ bảo, đây là lần đầu tiên hắn làm trái ý thái hậu. Nại Hà, ma lực của người là từ đâu?” Hắn lấy tay vuốt mặt ta, đầu ngón tay lạnh như băng. Ta run lên, hắn nói: “Lạnh à?” Vừa nói liền cúi người ôm ta, ở bên tai ta nhẹ nhàng thổi khí, nhìn ta ngọ nguậy trốn không thoát, cười rất đắc chí.

“Phu quân?” Một người đẩy cửa tiến vào, nói, “Vì sao đêm khuya lại đến đây?” Bỗng nhiên dừng lại, thân mình lảo đảo, nhìn ta nói không nên lời. Đặt cằm trên vai Kinh Nhẫn nhìn qua, sắc mặt Thiện Viện thật không tốt, lúc xanh lúc trắng.

Kinh Nhẫn cũng không buông tay, cả đầu cũng không thèm quay lại, lạnh lùng nói: “Ngươi tới đây làm gì? Đi ra ngoài.”

Thân hình Thiền Viện lại lảo đảo, cắn răng nói: “Nại Hà là người thái hậu hạ lệnh truy nã, sao chàng lại để nàng ta ở lại phủ? Không sợ bị liên luỵ hay sao?”

Kinh Nhẫn nhíu mày nói: “Liên quan gì đến ngươi? Khi nào thì ta đã cho phép ngươi có ý kiến với chuyện của ta?”

Thiền Viện hung hăng trừng mắt ta, cúi đầu nói: “Thiếp thân chỉ là lo cho an nguy của chàng, yêu nữ này cứ tác oai tác quái, nên sớm bị đưa ra trị tội. Vì sao chàng lại cứ một mực che chở?”

Kinh Nhẫn lúc này mới quay lại nhìn nàng, bỗng nhiên cười, nói: “Da của nại hà thật trắng.”

Trước giờ, điều Thiền Viện không vừa lòng nhất chính là làn da của mình không được trắng trẻo, vì thế ngày xưa từng tìm cớ phạt ta đứng ngoài nắng cả buổi trưa, nhưng kỳ quái là ta vẫn không bị nắng làm cho đen đi, làn da vẫn trắng bóc.

Nghe vậy, Thiền Viện nhún chân, nói: “Thiếp chỉ ngại nàng bẩn.”

Kinh Nhẫn thản nhiên đáp lời: “Ta cũng không ngại.”

Thiền Viện mặt biến sắc, tức giận rời đi.

Ta nhìn Kinh Nhẫn, nói: “Ngươi tội gì đả kích nàng ta như vậy?”

Kinh Nhẫn cười, nói: “Nếu như hiểu ta thì sẽ không đến đây.”

Từ ngày đó, đêm nào Kinh Nhẫn cũng ở lại chỗ ta ngủ, chỉ là không đụng đến ta.

Một ngày, ta bỗng nhiên buồn nôn, Kinh Nhẫn bắt mạch cho ta một hồi đột nhiên cười, lại sai người tìm lang trung đến xem lại. Lang trung chúc mừng nói: “bẩm vương gia, phu nhân đã mang thai.” Kinh Nhẫn mỉm cười, “Đúng là việc vui, mong rằng ngài đừng nói ra với ai.”

Sau khi tiễn lang trung đi, hắn đột nhiên hỏi ta: “Là con của Quân Triết? Hay là của Đế Truy? Hay lại là của tên quan kia?”

Ta giơ tay tát cho hắn một cái, tát xong lại thấy hơi sợ.

Kinh Nhẫn cũng không giận, gật gật đầu, lại cười một cách quỷ dị.

Một ngày, sau khi ăn một bát cháo Bích Ngạnh (*), ta chợt thấy bụng đau như xoắn lại, té xuống đất, cơn đau quặn qua quặn lại, mồ hôi ròng ròng, cảm giác như có dòng chất lỏng âm ấm theo hai chân chảy xuống không ngừng. Trước khi hôn mê, ta hình như còn nghe được tiếng cười lạnh của Thiền Viện.

(*) cháo Bích ngạnh: là cháo được nấu từ một loại gạo tẻ có màu xanh như ngọc (碧粳米), loại gạo này được trồng ở tỉnh Hà Bắc huyện Ngọc Điền, đời Thanh là cống phẩm, chỉ có Hoàng thân quốc thích và quan lại quyền quý mới được ăn.

Khi tỉnh lại, điều đầu tiên ta nhìn thấy là gương mặt lo lắng của Đế Truy, hắn thấy ta mở mắt thì mừng như điên, nói: “Ta cứ sợ nàng bỏ ta mà đi.”

Ta khó khăn mở miệng: “Sao ngài lại ở đây?”

Đế Truy nói: “Có người hại độc trong đồ ăn của nàng, chỉ có thái y trong cung mới cứu được, Kinh Nhẫn liền ôm nàng đến cầu ta cứu nàng. Kỳ thật cần gì hắn cầu, ta chỉ hận không thể thay nàng chịu đau đớn thế này.” Bỗng nhiên mặt lại đỏ lên, thấp giọng nói: “Chỉ là, chỉ là con của nàng không giữ được.”

Ta không nói gì, có lẽ thế cũng tốt, ta vốn cũng không định giữ lại nó.

Đế Truy sợ ta đau khổ, nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ tra cho được là ai đã hại nàng, bắt người đó đền mạng.”

Ta nhắm mắt lại.

Không lâu sau liền nghe nói không biết sao Thiền Viện lại treo cổ tự tử, trước khi chết còn để lại mấy dòng: “Ta chỉ hận không thể thấy yêu nghiệt Nại Hà kia chết trước mình.”

Sau đó không lâu lại nghe tin thái hậu qua đời, có người nói nàng là bị ta làm cho tức chết. Ta cũng không rõ có đúng vậy hay không, ta chỉ mới gặp qua thái hậu có một lần ở buổi cung yến, hình như là một lão phu nhân nghiêm khắc, cũng không nhớ cụ thể nhìn như thế nào.

Trong lúc ta ở lại trong cung dưỡng bệnh, phụ thân và thái thái cũng có tiến cung thăm ta, hai con người già nua quỳ xuống lễ bái, tóc phụ thân đã bạc trắng. Trước đây ta lúc nào cũng sợ ông, bây giờ lại không còn sợ nữa, chỉ làm cảm thấy người này vốn là cha của mình nhưng lại xa lạ vô cùng. Nghe ông nói, Mỹ Vu đã thay ta gả cho vị quan kia làm vợ, hai vợ chồng tương kính như tân.

Ta nhịn không được hỏi: “Mẫu thân của ta. . . . . . đã có chuyện gì xảy ra?” .

Im lặng một lúc, thái thái mới nói: “Nàng thân là thị nữ lại cố tình quyến rũ chủ nhân, còn mang thai người. Là ta bắt nàng nhảy xuống giếng, nhưng ta cũng hứa với nàng sẽ chăm sóc người lớn lên, chuyện đã lâu, Thiền Viện cũng đã chết, coi như là chúng ta trả lại nợ mạng cho nàng. Xin đừng truy cứu chuyện cũ nữa.”

Ta im lặng.

Lời nói của thái thái không có chút gì gọi là áy náy lương tâm. Có lẽ trong lòng bà, mạng của một nô tì chẳng qua như cọng cỏ, không đáng nhắc đến. Huống chi bà đã làm đúng lời hứa nuôi ta khôn lớn, tỏng lòng đương nhiên không cảm thấy hổ thẹn.

Chỉ là, khi đó khi dìm mẫu thân ta xuống giếng, người đàn bà này có thấy áy náy chăng?
Lại là giữa hè, thân thể đã khỏi hẳn, ta an nhàn ngồi ở hoa viên dùng trà. Chợt nghe phía sau có tiếng cười lạnh: “Ngươi thật là biết cách dụ dỗ, sao không dạy cho ta đi.”

Ta bình tĩnh đứng lên, thi lễ, nói: “Hoàng hậu và quý phi sao lại rảnh rỗi mà tới đây?”

Thiết Phỉ cười lạnh nói: “Không biết ngươi là mệnh lớn phúc lớn, đi tới đi lui cuối cùng lại vào cung. Thật sự bội phục, bội phục.”

Tiêu Lệ vẻ mặt mờ mịt nhìn ta, sau một lúc lâu nói: “Thiền Viện là bị ngươi bức tử sao?”

Ta nói: “Nàng ta thực sự muốn hại chết ta.”

Thiết Phỉ cười lạnh, định nói gì đó, bỗng nhiên lôi kéo Tiêu Lệ, bước nhanh rời khỏi. Đế Truy đi tới, nói: “Vừa rồi là ai? Là Thiết Phỉ sao? Nàng ta tới tìm nàng gây phiền toái à?”

Ta nói: “Không phải.”

Đế Truy cũng không hỏi thêm, ngồi xuống, cầm nửa chén trà ta uống dở lên, cau mày.

Ta nói: “Sao vậy?”

Đế Truy thở dài, nói: “Nại Hà, nàng biết không? Kỳ thật người vốn làm hoàng đế không phải ta, mà là Kinh Nhẫn và Quân Triết.”

Ta kinh ngạc.

Đế Truy nói: “Kinh Nhẫn và Quân Triết sinh ra bởi vì là song sinh nên theo quy định, một người sẽ bị giết chết, người còn lại sẽ làm Thái tử. Nhưng Tiên hoàng không đành lòng, Hoàng hậu lại khẩn cầu ngày đêm, Tiên hoàng liền hạ lệnh không lập ai trong hai người đó làm Thái tử. Hơn một tháng sau, quý phi lại sinh hạ ta, vì thế Tiên hoàng liền phong ta làm Thái tử. Vậy nên, Kinh Nhẫn và Quân Triết không oán hận ta cũng không được.”

Ta nói: “Hiện tại người là Hoàng Thượng.”

Đế Truy nói: “Kỳ thật ta thà không làm Hoàng Thượng.” Hắn nắm tay ta, dịu dàng nói: “Ta chỉ muốn cùng nàng bạc đầu giai lão.”

Ta thật sự rất cảm động. Thân phận ta thấp kém, còn đã từng thành thân, lại mang thai con của Quân Triết, vậy mà Đế Truy thân là vua của một nước lại sủng ái ta như bảo vật trân quý nhất. Quân Triết đối xử với ta cũng rất tốt, chỉ là có gì đó không giống như Đế Truy.

Đêm khuya, ta dựa vào lồng ngực ấm nóng của Đế Truy, lắng nghe tim hắn đập từng nhịp. Đế Truy vân vê lọn tóc dài của ta, cười nói: “Nại Hà, nàng có nhớ ngày đó ta gặp nhau ở Lương Cát cung không?”

Ta nói: “Khi đó ta đang nằm mơ. Là nằm mơ đi đến địa phủ.”

Đế Truy nói: “Sao lại mơ gì kỳ quái như vậy?”

Ta nói: “Ta rất hay nằm mơ như vậy, luôn thấy rất nhiều Quỷ Hồn, rất đáng sợ.”

Đế Truy vuốt ve lưng ta, nói: “Đừng sợ, ta ở đây.”

Ta cười: “Người sống nhiều lắm là thêm trăm năm nữa.”

Đế Truy cười nói: “Ta mà chết thì sẽ làm vua địa ngục đấy.”

Ta buồn bã nói: “Địa phủ đã có mười đại Diêm La, mười tám ngục vương, người còn muốn làm vua cái gì?”

Đế Truy cười nói: “Nếu vậy không bằng ta thề không bao giờ vào địa ngục?”

Ta nói: “Vậy ta biết chờ người ở nơi nào đây?”

Đế Truy hôn một cái trên trán ta, nói: “Nàng ở nơi giao nhau hai giới âm dương đợi ta đi vậy, ta chắc chắn sẽ đến. Hoặc là, để ta chờ nàng.”

Ta mỉm cười nói: “Một lời đã định.”

***

“Nại Hà, ta dẫn ngươi đi gặp một người.” Thiết Phỉ mỉm cười nói.

Ta khó hiểu: “Ai?”

Thiết Phỉ cười nói: “Ngươi đi liền biết.” Vừa nói liền kéo tay ta dẫn đi. Đi qua một lầu các, chợt có một người nhảy ra chặn đường, kêu lên: “Nại Hà!”

A, ta lắp bắp kinh hãi, Quân Triết?

Quân Triết ôm lấy ta nói: “Ta nhớ nàng.”

Ta nói: “Người không phải bị Thái Hậu nhốt ở Vân cung sao?”

Quân Triết nói: “Sau khi Thái Hậu không còn, Đế Truy đã cho ta ra ngoài, chỉ là hắn không chịu cho ta gặp nàng.” Hắn gầy rất nhiều.

Quân Triết kéo tay của ta, bỗng nhiên rơi lệ, nói: “Ta nghe nói, con của chúng ta…” Ta vội hỏi: “Người vì sao lại ở đây?”

Quân Triết nói: “Thiết Phỉ đưa ta đến.”

Ta quay đầu lại, phát hiện Thiết Phỉ đã đi rồi.

Quân Triết hôn ta, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nàng không biết rằng ta không lúc nào lại thôi nhớ mong nàng, khắp nơi đều là hình bóng nàng, nhắm mắt lại liền mơ thấy nàng, ta đúng là điên rồi.”

“Buông Nại Hà ra!” Đế Truy phẫn nộ quát.

Ta hoảng hốt, quay lại liền thấy gương mặt giận dữ của Đế Truy. Quân Triết càng ôm ta chặt hơn, lớn tiếng nói: “Không buông, Nại Hà vốn là của ta.”

Đế Truy tức giận đến xanh cả mặt, cả giận nói: “Nại Hà là ái phi của ta, ngươi dám làm bẩn nàng?”

Quân Triết cười lạnh: “Ngươi đừng có bày ra cái danh Hoàng đế mà hù ta. Ngươi tự hỏi mình đi, so với hậu cung ba ngàn của người, ta lại chỉ có mỗi mình Nại Hà, ngươi nghĩ ngươi có thể so sánh được với tình cảm của ta?”

Đế Truy ra lệnh: “Bắt hắn!”

Ta giãy khỏi Quân Triết, tiến lên nói với Đế Truy: “Đuổi hắn ra cung là được rồi, người biết rõ hắn trước giờ luôn kiêu căng không coi ai ra gì như vậy mà, tha cho hắn đi thôi.”

Quân Triết còn ương ngạnh gân cổ: “Nại Hà, nàng không cần cầu xin hắn. Ta dù có chết cũng sẽ không bỏ rơi nàng. Đế Truy, ta và Kinh Nhẫn đã nhường cho ngươi ngôi vị Hoàng đế, ngươi còn không thấy đủ sao? Vì sao ngay cả nữ nhân duy nhất ta yêu thương cũng cướp đi?”

Đế Truy giận dữ: “Đuổi hắn ra ngoài. Trọn đời không được vào cung.”

***

Thiết Phỉ tới tìm ta: “Ngươi đúng là yêu nghiệt, khiến cho Đế Truy khổ sở như vậy.”

Thấy ta không hiểu, nàng nói: “Chuyện Quân Triết và Đế Truy vì ngươi mà làm ầm ĩ, ai cũng xầm xì nghị luận, nói Hoàng Thượng chỉ vì một yêu nữ mà làm tổn hại triều cương, không ra thể thống gì cả. Lại có người khuyên chàng thoái vị.”

Ta kinh ngạc, nói: “Thoái vị? Trả lại cho ai?”

Thiết Phỉ cười lạnh nói: “Còn có thể là ai? Chẳng lẽ lại cho kẻ điên Quân Triết kia?”

Ta bàng hoàng, nói: “Kinh Nhẫn.”

Đúng rồi, đây mới chính là mục đích của Kinh Nhẫn.

Hôm qua, lần đầu tiên ta thấy chàng có bộ dáng cau mày khó chịu như vậy, Đế Truy nói: “Nại Hà, chẳng bằng nàng theo ta làm một đôi vợ chồng bình thường đi.”

Ta chực khóc: “Cùng người, dù ở nơi chân trời góc bể ta cũng cam nguyện.”

Đế Truy nắm tay ta, giãn mày ra, nói: “Cả đời này có nàng, ta sống không uổng phí.”

Tay đưa lên chạm vào ngọc bài trên cổ ta, phía trên khắc rõ ràng một chữ “Triết”, mặt Đế Truy biến sắc, nói: “Nàng còn đeo nó, nàng còn không quên được hắn?” Sau đó liền tức giận bỏ đi.

Bảo ta phải giải thích thế nào? Bất kể như thế nào, tình cảm của Quân Triết đối với ta kiếp này ta không thể báo hết, nhưng mà Đế Truy, người đã có được cả tấm lòng và thân thể ta, chẳng lẽ ngay cả chút áy náy người cũng không thể tha thứ sao?

Không lâu sau, Quân Triết dấy binh tấn công kinh đô. Đế Truy nói với ta: “Nại Hà, lúc này đây sự tình liên quan đến sự bình an của dân chúng, ta không nghe lời nàng mà bỏ qua cho hắn được.”

Ta ở trong cung, tất nhiên là không biết ngoài cung máu chảy thành sông như thế nào, nhưng thấy đôi mày Đế Truy ngày một nhíu chặt, Thiết Phỉ lại nói bóng gió xa gần, ta cũng có thể tưởng tượng một chút. Ta biết mọi người đều đem nguyên nhân đổ lên đầu ta. Nếu không có yêu nữ Nại Hà náo loạn cung đình thì cũng sẽ không có cuộc chiến tranh này, sẽ không có cảnh thịt nát xương tan, người người căm hận. Tất cả đều do ta, đều do ta mà khiến cho hai đấng nam nhi nắm trong tay thiên hạ trở mặt thành thù.

Cuối cùng, quân đội triều đình đánh tan phản quân của Quân Triết, Quân Triết bị ban rượu độc.

Tuy rằng cuối cùng cũng thắng, nhưng sự uy nghiêm của Đế Truy trước dân chúng khó có thể lấy lại. Vài ngày sau, Kinh Nhẫn vốn vẫn đang thờ ơ đứng ngoài cuộc đã cùng quan viên triều đình bức Đế Truy thoái vị, giam lỏng hắn trong Tùy Vân cung.

Kinh Nhẫn đăng cơ.

Hậu phi của Đế Truy đều đã bị đưa đến Tùy Vân cung, nhưng lại không ai đến đưa ta đi, ta vẫn ở trong cung của mình.

Một ngày Kinh Nhẫn cho gọi ta, hắn mặc hoàng bào quả nhiên so với Đế Truy càng uy nghiêm hơn. Ta im lặng đứng đó, không quỳ không bái.

Kinh Nhẫn mỉm cười nói: “Ta mới sửa chữa một nơi, để ta đưa nàng đi xem.”

Là một tòa đại điện, ở giữa có một cái hố to, một bên là ghế rồng, trong điện đầy nến nên sáng như ban ngày. Ta vịn tay vào ghế, nhìn vào trong hố, bị cành tượng đó làm cho buồn nôn. Trong hố là vô số những con độc xà ngoe nguẩy điên cuồng. Ta lùi ra sau vài bước, người đã vã mồ hôi lạnh.

Kinh Nhẫn mỉm cười kéo ta lại ngồi gần hắn, nói: “Nại Hà, ngày đó ở Lương Cát cung, một mình nàng áo quần đơn giản nhưng lại vô cùng nổi bật như trân châu, hại ta không rời mắt nổi. Nhờ có nàng khiến cho Đế Truy và Quân Triết lao đao, ta ở giữa châm ngòi một chút đã có được nghiệp lớn ngày hôm nay. Thật sự là đa tạ nàng.”

Ta quay đầu, không muốn nhìn gương mặt giống y hệt Quân Triết kia.

Kinh Nhẫn nói: “Hôm nay cho nàng xem một thứ.”

Nói đoạn liền ra hiệu, thị vệ liền mang ba người đến. Một người là Đế Truy, vẫn ngẩng đầu không chịu khuất phục, nhưng khi vừa nhìn thấy ta mặt liền biến sắc, quát: “Ngươi là muốn mạng ta, sao lại liên lụy đến Nại Hà?”. Người còn lại dính đầy máu, vẻ mặt hoảng hốt, nghe lời nói của Đế Truy, liền khóc lóc nói với ta: “Nại Hà, niệm tình ta ngày xưa đối xử không tệ với ngươi, thả ta đi.” Đúng là Tiêu Lệ. Người còn lại hai chân đã đứt, máu chảy đầm đìa, vẫn cố ngẩng đầu: “Nại Hà, ta đã thành phế nhân, ngươi tội tình gì mà còn không buông tha ta?”

Ta che miệng, nuốt xuống âm thanh sợ hãi, không muốn Kinh Nhẫn được thỏa ý.

Kinh Nhận nói:”Đế Truy, ta sao có thể nhẫn tâm làm thương tổn Nại Hà được? Ta còn muốn lập nàng làm hậu mà.”

Đế Truy dậm chân mắng: “Cầm thú, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

Kinh Nhẫn thản nhiên nói: “Lát nữa rồi sẽ biết.”

Lại nói với ta: “Nàng trước đây đã chịu khổ không ít rồi, Thiết Phỉ là tỷ tỷ nàng nhưng lại đối xử tệ bạc, hôm nay ta giúp nàng báo thù rửa hận.” Nói đoạn liền vung tay, thị vệ đi lên ném Thiết Phỉ vào hố rắn. Ta không khỏi run lên, rõ ràng là hắn muốn thỏa mãn cái con người biến chất của hắn, sao lại lấy danh nghĩa của ta? Thiết Phỉ liều mạng giãy giụa, kêu lên: “Đế Truy, cứu ta!”. Lại mắng: “Nại Hà, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”. Rồi tiếng kêu thảm thiết của nàng tắt dần trong hố rắn, đôi mắt nhắm nghiền nãy giờ mới dám mở ra. Trong điện nhất thời yên tĩnh làm cho ta hình như nghe được cả tiếng hàng ngàn con rắn cắn xé thân thể Thiết Phỉ.

Tiêu Lệ đã sớm bị dọa cho ngây người, khi thấy ánh mắt Kinh Nhẫn dời đến mình thì sợ đến mức điên cuồng giãy giụa, thét chói tai: “Đừng! Đừng mà! Nại Hà, cứu ta! Ta xin ngươi cứu ta!”

Ta sao lại không muốn cứu nàng, nhưng ta biết rõ chuyện Kinh Nhẫn muốn làm không ai có thể ngăn cản được, huống chi thân ta còn khó bảo vệ mình. Ta chỉ quay đầu không dám nhìn nàng.

Tiêu Lệ thấy vậy, tuyệt vọng hét ầm lên: “Nại Hà, ngươi đúng là yêu nghiệt. Kiếp này ngươi nợ ta, kiếp sau ta sẽ đòi lại. Ngươi ép chết Thiền Viện, hại chết Thiết Phỉ, đúng là kẻ độc ác!” Rồi giãy khỏi tay thị vệ, đập đầu vào tường, mất mạng.

Đế Truy mặt trắng bệch, cắn môi không nói được một lời.

Kinh Nhẫn sai người đem thi thể Tiêu Lệ ném vào hố rắn, cười nói với Đế Truy: “Sợ à? Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Ta muốn ngươi vĩnh viễn chịu khổ trong Tùy Vân cung.” Lại đem ta ôm vào mình, cười to nói: “Ta còn muốn lập người ngươi yêu nhất làm Hoàng hậu. Nại Hà, ta cho nàng ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, để cho ai nấy đều phải quỳ dưới chân nàng. Dù bọn họ có xem nàng là yêu nghiệt, bọn họ vẫn phải thần phục nàng. Ta có thể làm cho mọi người không ai dám bất kính với nàng, cùng ta đứng đầu thiên hạ, mọi thứ đều nắm trong tay. Nại Hà, nàng thấy vui không?”

Ta cười, nói với Đế Truy: “Ta ở chỗ âm dương giao nhau đợi chàng.” Trâm cài trong tay sắp cắm vào cổ Kinh Nhẫn.

Lúc đao kiếm của bọn thị vệ xuyên vào người, ta vậy mà không thấy đau. Chỉ nghe tiếng Đế Truy kêu to: “Nại Hà!”

“Nại Hà. Ngươi cuối cùng đã trở lại.” Vô Cực đứng ở bên bờ nắm tay của ta mỉm cười.

A, đây là địa phủ, chuyện cũ hiện về rõ ràng trước mắt, ta là từ Vong Xuyên mà hóa có tâm thức, xin người đứng đầu địa phủ cho ta lên đến nhân gian du ngoạn một chút, mà một chút này, ha ha, cũng thật là lâu.

Cùng Vô Cực đến nơi của Tần Quảng Vương, đi qua tòa thành ban nãy, rõ ràng thấy Thiết Phỉ ở bên trong khóc nỉ non. Vô Cực nói: “Nàng không chịu đầu thai, đòi đợi người hại nàng đến. Đáng tiếc, nàng không biết rằng mình đợi sai người rồi.”

Tiêu Lệ trên Vọng Hương đài khóc lóc cầu Mạnh bà: “Làm ơn để cho ta nhớ đi, ta muốn nàng kiếp sau trả nợ cho ta.”

Mạnh bà lắc đầu nói: “Không dễ gì có thêm một lần làm người tốt. Huống hồ, kiếp sau người sẽ không gặp nhau .”

Tiêu Lệ vẫn khóc xin: “Dù cách nhau mấy trăm kiếp ta vẫn muốn nhớ là nàng phụ ta.”

Mạnh bà thở dài: “Tội gì tự tra tấn mình.” Một tên quỷ sai bóp miệng nàng để cho Mạnh bà đổ canh vào, đưa nàng qua bên đầu kia của cây cầu trúc.

Thiền Viện bị quỷ sai đưa đến, thấy ta, liền nói: “Một chén cháo Bích Ngạnh kia sao lại không độc chết ngươi?” Lại cười lạnh: “Dù sao ngươi cũng có ngày hôm nay.” Quỷ sai hối nàng: “Đi mau, đi nhanh, đi đến báo danh lẹ đi. ”Thiền Viện vẫn quay đầu kêu to: “Nại Hà, là ngươi hạ ta.”

Ta im lặng không nói. Địa phủ này sương lạnh bao quanh, có vẻ như làn do oán hận chồng chất.

Vào Huyền Minh cung, Tần Quảng Vương ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chủ, gặp ta đến liền cười nói : « Nại Hà, ngươi lần này đi du ngoạn thế nào ? »

Ta quỳ xuống, nói với Tần Quảng Vương: “Đại vương, Nại Hà vốn là từ nước Vong Xuyên biến thành sinh linh, cầu Luân Hồi Vương đưa ta đến nhân thế. Không nghĩ do vậy mà hại chết rất nhiều người, Nại Hà tội nặng không thể tha thứ. Chỉ xin Đại vương cho ta ở nơi âm dương giao hòa hóa thành một cây cầu, độ thiện duyên ngăn ác duyên. Cũng để cho bản thân ta tự thấu hiểu. »

Tần Quảng Vương thở dài: “Ngốc, quá ngốc.” Liền cho ta lui.

Vẫn là Vô Cực đưa ta đến nơi độ hóa vong hồn, ông lão chèo bè gỗ nhìn thấy ta liền cười nói : «Ta có thể nghỉ chút rồi » Nói liền hóa khói bay mất.

Vô Cực dừng lại, ta tự hóa thành một cây cầu đá, thân cầu trơn hẹp, nối hai bờ Vong Xuyên. Nếu là người tốt thì có thể thuận lợi mà qua câu, đi thẳng đến nơi luân hồi, kiếp sau lại được phúc báo. Nếu là kẻ ác, tất nhiên sẽ rơi xuống sông cùng những vong hồn ở dưới, chịu tắm trong máu bảy ngày mới đưa vào điện chịu phạt.

Vô Cực khắc trên thân ta ba chữ để mọi người có thể biết được ta, ba chữ đó là : Nại Hà kiều.

Đế Truy, ta ở nơi âm dương giao nhau này đợi chàng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét