ღHoa rơi cửa phật ♥ Vạn vật cúi đầuღ


Mạnh Bà - Lệ Phù Du.

Địa Phủ…

” Ngươi chắc chứ…”_ Âm thanh trong trẻo vang lên, nhàn nhạt, đạm mạc như thấu hiểu hồng trần. Bên cây cầu Nại Hà, một nữ nhân tuyệt mĩ bạch y tựa tuyết. Đôi mắt xám bạc bình tĩnh nhìn linh hồn nữ nhân trước mặt, những ngón tay mảnh khảnh xanh nhạt cầm một chén canh tinh xảo…

” Nếu ngươi muốn ở bên cạnh hắn, phải luân hồi đủ cửu kiếp, thực – thú – nhân thì mới có thể. Mà thời gian, có lẽ là rất ngắn. Ngươi nguyện ý chứ?”

” Ta… ta nguyện ý. Chỉ cần được ở bên cạnh hắn, là được!!!!!” Nữ linh hồn nhìn hình ảnh hiện lên trên gương, một nam nhân điên cuồng ôm lấy xác một nữ nhân liên tục kêu nàng tỉnh dậy, ánh mắt hiện lên một tia quyết tuyệt.

Mạnh Bà hơi bất ngờ, khóe miệng vẽ lên một nụ cười nhạt, ống tay áo trắng tinh khẽ nhấc, nữ linh hồn trước mặt, liền tan biến thành một làn sương trắng.

Khẽ thở dài, nàng nhìn xuống mặt hồ. Những hình ảnh liên tục hiện lên trong tiềm thức. Vừa quen thuộc, lại thật xa lạ. Tựa như giấc mộng Nam Kha… Bi hỉ, cuồng si…

Bàn tay khẽ ngiêng, nước canh Vong Xuyên nhẹ nhàng đổ xuống mặt hồ, nhấc lên từng đợt sóng nhẹ…

***

” Mạnh Bà, Mạnh Bà, đợi ta với. Ngươi làm sao mà có thể tu luyện thành Thượng tiên trong vòng một ngàn năm vậy, chỉ cho ta đi, chỉ cho ta đi. Mạnh Bà, chờ ta với!!!!” Giọng một Tiểu tiên nữ vang lên thanh thúy, đôi chân không ngừng đuổi theo nữ nhân bạch y phía xa xa.

” A… Tiểu Đào, sao ngươi lại kéo ta? Tại ngươi đó, Mạnh Bà biến mất rồi!!!”

” Suỵt, nhỏ miệng thôi, Tiểu Ngọc. Ngươi quên rồi sao, truyền thuyết về Mạnh Bà được lưu truyền trên Tiên giới. Nghe nói nàng ta là một ”phế phẩm” do Nữ Oa Nương Nương tạo ra. Không có thất tình lục dục, vô hỉ vô bi. Đương nhiên việc tu luyện sẽ nhanh rồi!”

” A… Ta không tin. Làm gì có kẻ nào không có thất tình lục dục chứ. Đến ngay cả Thiên Đế cũng…”

” Haizz, tin hay không là tùy ngươi. Dù sao đây là chuyện của Thượng tiên, Tiểu tiên chúng ta thì có tư cách gì mà nói chứ.”

***

Hồng Mai Viên…

Mạnh Bà nhẹ nhàng bước lên những đóa mây tím yêu diễm. ”Loạt xoạt” Tà váy trắng như tuyết vẽ lên trên không trung những đường cong xinh đẹp.

Bước vào Hồng Mai Viên, nàng đứng giữa rừng hồng mai xinh đẹp. Khóe môi bất giác khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt. Nghe đâu, nàng được Nữ Oa Nương Nương tạo ra từ một đóa hồng mai….

Nhẹ liếc mắt, ở một góc khuất, một cây hồng mai ngạo nghễ đứng trước phong tuyết. Dị thế độc lập, tựa như một vương giả. Nàng… không tự chủ được mà tiến lại gần cây hoa đó.

Trên những cành hoa đã héo úa từ lúc nào, một đóa hồng mai xinh đẹp còn đẫm sương tuyết lặng lẽ nở rộ. Thanh phong phất qua, đóa hoa theo gió phiêu tán. Mạnh Bà nhẹ nâng tay…

Bỗng, một bàn tay thon dài, với những khớp xương rõ ràng nhẹ nắm lấy cánh hoa, động tác thong dong tao nhã, hành động liền mạch lưu loát cài đóa hoa lên một đầu tuyết phát của nàng.

Giọng nói trầm thấp từ tính, ấm áp như mộc phong phất qua nhẹ nhàng vang lên, thật chậm rãi:

” Của cô nương…”

Mạnh Bà ngước nhìn nam nhân tử mâu khuynh thế trước mặt. Một thân lục y tươi mát, tóc dài như vẩy mực. Khóe môi treo lên tiếu dung ấm áp như xuân phong, khiến cho lòng người xao xuyến. Nàng bất giác ngẩn người, nhẹ cúi đầu che dấu cảm xúc phức tạp trong lòng. Vội vàng lướt qua người nam nhân kì lạ, chỉ để lại những âm thanh hòa vào tiếng gió:

” Cám ơn…”

Mộc Phong hơi ngạc nhiên nhìn bóng dáng đang khuất dần rồi khẽ cười, tiếng cười trầm ấm dễ nghe, từ bạc môi của hắn, phát ra vài âm tiết, như nỉ non thì thào:

” Mộc Phong, Mặc Trúc viện…”

***



Thiên Giới, một ngàn năm sau…

Mạnh Bà khe khẽ thở dài, nàng thật sự rất hối hận a. Chỉ vì một lần đến Hồng Mai Viên mà…

Chuyện này phải nói đến từ sau ngày Mạnh Bà và Mộc Phong gặp nhau…

Từ ngày hôm đó, chúng Thượng Tiên trên Thiên giới đã bắt đầu quen dần với hình ảnh một nam nhân lục y tuấn mĩ luôn bám theo sau mông một nữ nhân bạch y tuyết phát. Trên khuôn mặt vị nam nhân luôn luôn nhếch lên một nụ cười ấm áp, còn nữ nhân thì… có thể nói là hiện rõ ba vạch hắc tuyến trên đầu.

Khuôn mặt vạn năm không đổi của Mạnh Bà dường như có dấu hiệu rạn nứt, thật bực mình. Tại sao cái nam nhân chết tiệt này cứ bám theo sau mông nàng, lại còn tìm đủ mọi cách để cho nàng cười. Nàng muốn được yên tĩnh, thối nam nhân này thật sự rất giống một từ mà Nhân giới hay dùng… À, là keo dán.

Với tâm trạng cực kì xấu, Mạnh Bà bỏ về tẩm điện của mình. Nàng khó chịu ngồi xuống ghế, định rót cốc trà thì…

” Đoán xem ta là ai nào?” – Giọng nói ấm áp, hơi thở mang mùi đàn hương nhẹ phun vào bên tai khiến Mạnh Bà có cảm giác ngứa ngứa, hai bàn tay thon dài nhẹ đặt lên che đi đôi mắt của nàng.

” Mộc Phong!!!” Tiếng nói tựa như rít ra từ kẽ răng.

” Đoán đúng rồi, đoán đúng sẽ có thưởng.” Mộc Phong thả tay ra, nhặt cây bút đồ mi trên trang thai, quơ quơ trước mặt Mạnh Bà.

” Để ta đồ mi cho nàng…” – Nụ cười ôn nhu ấm áp, giống như tia nắng cuối đông, le lói nhưng đủ để tỏa sáng. Đôi tử mâu của hắn sóng sánh những tia nhìn rạng rỡ. Phút giây đó, nàng cảm thấy lòng mình, một cảm xúc gì đó, lặng lẽ chảy xuôi…

” Ừ…” – Lời nói bất giác thốt ra khỏi miệng.

Mộc Phong có chút bất ngờ, rồi khẽ cười. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm bút, họa từng nét… Thật dịu dàng… Tựa như nâng niu trân bảo… Bàn tay ấm áp của hắn… khẽ áp lên gò má mát lạnh của nàng.

” Xong rồi…”

Mộc Phong còn chưa kịp nói xong, thì một giọng nói thanh thúy vang lên:

” Mộc Phong Thượng tiên, Thiên đế cho truyền kiến người.”

Cả hai người đồng thời giật mình, Mộc Phong thầm rủa một tiếng, rồi theo tiểu tiên nữ bước ra khỏi tẩm điện…

Và có lẽ, hắn đã quay đi quá nhanh, nên không thể thấy được. Khuôn mặt đỏ bừng của Mạnh Bà… dấu sau một đầu tuyết phát xinh đẹp…

” Có lẽ, giữa hắn và nàng… Có một thứ gì đó, lặng lẽ nảy mầm….”

***

Từ Thiên Điện…

” Mạnh Bà, ta ra lệnh cho ngươi. Giết Mộc Phong.” – Tiếng nói lười biếng nhưng mang đầy sự uy nghiêm của Nữ Oa Nương Nương vang lên.

” Vì sao?” – Mạnh Bà lạnh nhạt đặt câu hỏi.

” Bây giờ, thế lực của Mộc Phong trên Thiên đình đang ngày càng mạnh. Hắn, rất có khả năng sẽ trở thành người phò tá Thiên đế. Mà vị trí đó, chỉ có thể là ngươi mà thôi. Ta tạo ra ngươi, không phải là vô tình khiến ngươi không có thất tình lục dục, mà chính là để cho ngươi phò tá Thiên đế. Những việc ngươi và hắn làm mấy ngàn năm nay, đừng tưởng ta không biết!” – Kèm theo tiếng nói giận dữ là tiếng chén ngọc va chạm với mặt đất, tạo nên những âm thanh chát chúa.

” Ta đã biết. Thưa Nữ Oa Nương Nương.”

***

Mặc Trúc Viện…

Trong vườn, rừng trúc tía xinh đẹp ôm ấp lấy gian tẩm điện tinh xảo. Gió phất qua, tiếng phong linh đinh đang thanh thúy hòa cùng âm thanh xào xạc của lá trúc. Khung cảnh sẽ thật tuyệt mĩ, nếu xem nhẹ mùi màu nồng đậm lan tỏa trong không khí.

Một kiếm, kết thúc một mối lương duyên. Cắt đứt sợi chỉ ràng buộc giữa ta chàng. Một kiếm, kết thúc nhất thế hạnh phúc, đẩy ta vào vực sâu vạn trượng, không thể siêu sinh.. Một kiếm, kết thúc sinh mệnh người, cũng mang theo sinh mệnh của ta… Ta và chàng…. Vĩnh viễn chẳng thể sống cùng một thế giới nữa rồi…

” Vì sao?” – Âm thanh khàn khàn của Mộc Phong vang lên, thật chậm, thật chậm.

” Không vì sao cả.”

” Vậy, nàng có bao giờ yêu ta?”

” Điều đó là không thể.”

” Ha ha, thật đáng tiếc. Đến tận lúc chết, ta vẫn chưa thể nghe thấy nàng… Nói một tiếng… yêu ta.” – Mộc Phong cười thê lương, hắn khẽ nhắm mắt, trên môi vẫn là tiếu dung ấm áp ngày nào. Nhưng Mạnh Bà, chỉ cảm thấy thân thể một mảnh buốt giá.

Thật đáng tiếc, có lẽ do hắn đã buông tay quá sớm, hay Nguyệt lão đã định sẵn mối lương duyên này, chỉ có thể là ”Nghiệt duyên”. Mà khiến cho hắn, không kịp thấy được. Từ khóe mắt của Mạnh Bà, yên lặng chảy xuống một giọt huyết lệ, thấm ướt vạt áo của hắn, họa nên một đóa hồng mai tiên diễm…

Thiên cung

Âm thanh giận dữ của Thiên đế vang lên:

” Mạnh Bà, ngươi thật to gan. Ngươi đã biết tội của mình là gì chưa?”

” Ta không làm gì sai cả.” – Dưới Thiên cung, Mạnh Bà một thân quần áo rách rưới, không còn một chút phong phạm cao cao tại thượng của Thượng Tiên nên có. Tuy vậy, vẫn không thể che lấp một thân phong hoa tuyệt đại của nàng.

‘’ Hừ, ngươi còn không biết tội? Ai cho ngươi lá gan dám giết Mộc Phong. Hắn là người mà ngươi có thể giết sao? Ta hạ lệnh tước đi chức Thượng tiên của Mạnh Bà, cắt đứt tơ hồng, phải xuống địa ngục làm người đưa canh Vong Xuyên cho linh hồn đã mất, mãi mãi không được siêu sinh. Kéo xuống thi hành đi.’’

Mặc cho thị vệ lôi kéo rời khỏi Thiên điện, đôi mắt màu xám của nàng vẫn nhìn chằm chằm nơi rừng trúc tía xa xa. Mong tìm thấy được thân ảnh quen thuộc khi xưa, vẫn nụ cười ấm áp như mộc xuân phong đó. Có lẽ… Đã muộn mất rồi…

***

Mạnh Bà thở dài, thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Nàng đã làm việc đưa chén canh Vong Xuyên này được tám vạn chín trăm chín mươi chín năm, tại sao, vẫn chưa được nhìn thấy hình bóng hắn.

Đúng lúc đó, tiếng nói lạnh ngắt của Hắc Bạch Vô Thường vang lên:

‘’ Hừ, cuối cùng cũng tìm được ngươi. Đã chết rồi mà còn luẩn quẩn ở Nhân giới tìm một người nữ nhân lâu như vậy, không chịu xuống Địa ngục. Mau vào nhận canh Vong Xuyên rồi đi đầu thai đi.’’

Mạnh Bà tự giễu cười cười. Lại một nam nhân tự cho mình là si tình. Chén canh Vong Xuyên, ngọt, lạt, đắng, cay, từng vị từng vị, nếm trải được bao nhiêu, còn tùy vào kiếp phù sinh của mỗi con người. Nhưng khi uống cạn, thì mới hiểu rằng, tất cả… Chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Trên đời này, chẳng có cái gọi là si tình biệt luyến… Tất cả, chỉ là giả dối. Nhẹ nâng tay, múc đầy một chén canh Vong Xuyên, Mạnh Bà lẳng lặng đứng chờ linh hồn bước vào. Bỗng, một tiếng nói nhẹ vang lên, âm thanh run run hỗn loạn sự kích động và vui sướng:

– Mạnh… Nhi…

Mạnh Bà giật mình, chén canh bất giác tuột khỏi tay, vang lên một âm thanh thanh thúy…

Kiếp trước, ta không thấu hiểu cái gọi là si tình biệt luyến, để rồi vô tâm lầm lạc mang một mảnh xuân tình đập vỡ…

Kiếp này, ta nguyện ý thuận theo tâm của chính mình, lại ngỡ ngàng nhận ra, dây tơ hồng, đã đứt từ bao giờ…

Vậy nếu có kiếp sau… Thiên Đế ban cho ta một cơ hội để đầu thai… Chàng sẽ chờ đợi ta chứ… Chờ ta nói với chàng một câu…. Ta… yêu… chàng…

– Hoàn –​

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét